Kênh dành cho phái đẹp!

Viết một đoạn văn về mẹ lớp 7

articlewriting1
Hướng dẫn làm bài văn tả mẹ của em hay nhất trong chương trình lớp 7 bạn đọc hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm thêm. Con người ta khi sinh ra và lớn lên luôn mơ ước được bay cao, bay xa, được tung cánh trên khung trời cao rộng và đứng trên bục vinh quang để hãnh diện nhìn mọi người và quốc tế .

Các bài viết liên quan tới chủ đề Tả mẹ lớp 7 đáng chú ý:

  • Tả mẹ của em lớp 6
  • Tả mẹ khi đang chăm sóc em bị ốm lớp 6
  • Tả mẹ của em đang nấu cơm, làm việc lớp 5
  • Tả mẹ của em lớp 5

Vì thế, họ đi xa, đi thật nhiều nới để tìm kiếm những thời cơ, gặp gỡ những con người mới. Nhưng đến khi thấy bại, khi cảm thấy bế tắc và khổ đau, nơi lạ lẫm và phù hoa ấy lại không phải chỗ của họ. Chỉ khi ấy, ta mới biết ai là chỗ dựa thực sự, là nơi lệ thuộc và yêu thương suốt cuộc sống. Và đó chẳng có ai, chẳng là ai ngoài mẹ. Một chữ mẹ ngắn gọn mà sao thân thương đến vậy ! Trong mắt mỗi người, hình ảnh mẹ lại hiện lên khác nhau, lại sống theo những cách khác nhau. Bạn có sẵn sàng chuẩn bị ra mắt mẹ của mình cho mọi người ? Trong chương trình Ngữ Văn 7, những bạn sẽ gặp đề bài miêu tả mẹ của em. Đối tượng rất thân thiện và thân thương nhưng để hoàn toàn có thể làm cho bài văn hay và xúc động, lại cần chính xúc cảm chân thành của mỗi người. Sau đây là những bài văn mẫu những bạn có thê tìm hiểu thêm. Chúc những bạn học tập tốt !

BÀI VĂN MẪU SỐ 1 MIÊU TẢ MẸ CỦA EM LỚP 7

Nghe tiếng cổng kẽo kẹt mở, từng tiếng xích xe đạp chầm chậm kêu từ ngoài sân là dù có đang chơi hay nằm trên giường ngủ, tôi cũng chạy ra ngay. Bởi đó là mẹ tôi, mẹ đã đi làm về. Trên đời này, có ai hỏi tôi: Bạn yêu ai nhất? Cái gì nhất? Bạn không muốn điều gì biến mất trên đời? thì câu trả lời tôi chỉ có một: là mẹ!

Mẹ tôi không phải người phụ nữ lịch sự, duyên dáng như những cô giáo hay tri thức, mưu trí như những bác sĩ nữ, những cô, những bác hay sửa soạn đi làm ở công ty to. Mẹ tôi chỉ là một người nông dân thông thường như bao người nông dân khác. Nhưng mẹ lại không giống những người nông dân một chút ít nào .
Mẹ tôi năm nay ngoài ba mươi tuổi. Chẳng tập giữ dáng hay ăn kiêng, người mẹ cũng đã gầy lắm rồi. Những sương gió ngoài kia làm cho thân hình kia trở nên gầy guộc, mong manh như chỉ một làn gió mạnh thổi tới là mẹ hoàn toàn có thể bay mất. Nhưng mẹ lại rất khỏe, mẹ hoàn toàn có thể làm được tổng thể những việc làm mà đàn ông hoàn toàn có thể làm. Mọi việc trong nhà, khuôn vác, sửa chữa thay thế đồ, mẹ đều giỏi cả. Trụ cột mái ấm gia đình cũng là mẹ. Vì bố đi xuất khẩu lao động, chẳng có mấy dịp ở nhà .

Tôi cũng chẳng nhớ mặt bố ra sao nữa vì bố đi từ khi tôi còn nhỏ xíu, đến giờ vẫn chưa về lần nào, chỉ có những khoản tiền gửi về cho mẹ tôi chúng tôi. Nhưng tôi lại nhớ tất cả những đặc điểm ở từng bộ phận của mẹ. Lũ bạn chúng tôi thường khoe mẹ chúng rất đẹp, trắng, bàn tay như những búp tre. Còn mẹ tôi, nước da đã đen sạm đi vì nắng gió khắc nghiệt. Bàn tay chẳng có búp măng, búp tre mà chỉ có toàn xương là xương được bọc dưới một lớp da thô ráp, nổi đầy gân. Nhưng tôi lại yêu bàn tay ấy đến lạ lùng. Đôi bàn tay ấy nhỏ bé mà đã cầm nắm, gánh vác bao thứ to lớn. Bàn tay thô ráp nhưng tết tóc cho tôi rất đẹp, lần nào lũ bạn cũng phải trầm trồ khen và ghen tị. Bàn tay gầy guộc đã nấu cho tôi ăn, quạt cho tôi trưa nắng hạ, đắp chăn cho tôi đêm đông, nuôi tôi lớn đến ngày hôm nay.

Cũng chính bàn tay ấy đã giúp tôi thức tỉnh và yêu thương mẹ nhiều hơn. Hồi bé, tôi thường vô tâm. Tôi không biết mẹ đi làm phụ hồ ở ngoài khó khăn vất vả, mệt nhọc. Về nhà, khi nào tôi cũng lẽo nhẽo theo mẹ. Mẹ tắm rửa cho tôi, mẹ nấu ăn, mẹ xu dọn, mẹ may vá quần áo để kiếm thêm thu nhập. Tôi đã nằng nặc đòi mẹ làm ngựa cho tôi cưỡi vì ngày hôm nay tôi thấy lũ bạn chơi rất vui. Mẹ đành chiều theo ý tôi. Nhưng con ngựa mẹ làm thật là yếu, đi lại lờ đờ, lề mề, chẳng hứng thú chút nào. Rồi bồng tôi thấy tay mẹ Nó sưng vù lên, một vài vết máu đỏ còn tươi nguyên, đang tụ lại thành vết cắt dài. Tôi hoảng loạn bảo mẹ. Mẹ chỉ mỉm cười, lấy vải cuốn vết máu lại. Mẹ bảo do thời điểm ngày hôm nay đi làm không cần thận bị cưa vào tay .
Tôi khóc rất nhiều, tôi thấy máu, tôi cứ nghĩ mẹ sẽ chết. Mẹ đã đi làm khó khăn vất vả đến thế, bị thương như vậy nhưng không kêu một tiếng. Đôi tay còn nguyên máu vẫn nâng tôi lên, mong tôi được niềm hạnh phúc và vui tươi. Đôi tay nhỏ bé mà tình yêu của mẹ thì vô bờ bến. Dẫu có là búp tre hay gì đi nữa, cũng không thể nào đẹp bằng đôi bàn tay mẹ tôi được .

Mẹ từ nhỏ đã không được học hành, chỉ có thể đi làm lao động kiếm sống thế này. Những con chữ, phép tính toán mẹ không hiểu. Nhưng mẹ dạy tôi rất nhiều về lòng trung thực, về tình thương yêu, tự trọng, Mẹ bảo, chỉ có học thì cuộc đời tôi mới không khổ như mẹ, mới không giống mẹ.

Tôi vẫn sẽ học tập thật cần mẫn. Không phải vì tương lai tươi tắn, vì tôi cũng chẳng biết tương lai kia có gì. Nhưng tôi biết chỉ có như vậy mới xứng danh với tình yêu thương của mẹ. Và dẫu không xinh, không được học tập nhưng với tôi, mẹ vẫn là người tuyệt nhất trên đời .

BÀI VĂN MẪU SỐ 2MIÊU TẢ MẸ CỦA EM LỚP 7

  • Mẹ già như chuối ba hương
  • Như xôi nếp mật như đường mía lau

Từ lâu, mẹ đã trở thành biểu tượng cho sự ngọt ngào ấm áp. Mỗi chúng ta đều mang trong mình một tượng đài về người mẹ khác nhau, mà mỗi khi nhìn về ta lại thấy ấm lòng. Với riêng tôi, mẹ luôn hiện lên với sự giản dị mà ấm áp đến lạ lùng.
Mẹ tôi còn trẻ lắm. Mẹ mới chỉ bước sang tuổi sang tuổi ba mươi lăm. Lúc còn nhỏ, có khi tôi còn tự ti về tuổi của mẹ, bởi trong lớp toàn là những bác phụ huynh nhiều tuổi rồi. Nhưng lớn hơn một chút, tôi mới hiểu ra rằng, chính cái tuổi ấy làm hiện hình nỗi vất vả của mẹ. Khi bạn bè đang ở trong độ tuổi xuân xanh đẹp đẽ nhất để học hành vui chơi, mẹ đã phải gắn cuộc đời với bố con tôi, phải học cách chăm sóc và làm vợ. Vì tôi mà mẹ đánh đổi cả quãng đời con gái đẹp nhất, điều đó đủ để tôi thấy thương mẹ nhiều hơn.
Mẹ tôi không phải là công chức nhà nước để ngày ngày chau chuốt váy áo đi làm. Mẹ chỉ ở nhà phụ giúp bố kinh doanh và làm công việc nội trợ. Nhưng điều ấy cũng khiến nhan sắc của mẹ già đi rất nhiều. Vì còn trẻ nên mẹ khá nhanh nhẹn với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hình trái xoan thanh thoát. Làn da của mẹ đã sạm đi cùng sương gió, có những chỗ vì bị thương mà còn hằn nguyên vết sẹo. Tôi thương mẹ nhất có lẽ là ở đôi bàn tay. Mẹ luôn tự ti vì có một đôi bàn tay nhăn nheo đầy chai sẹo nên khi bắt tay với ai, mẹ luôn ngại ngùng. Mỗi khi nhìn vào ấy là tôi thấy cả cuộc đời đầy hi sinh vất vả. Mẹ không đẹp đến nghiêng thành đổ nước, nhưng vẻ đẹp trong tâm hồn mẹ lại lan toả đến tất cả mọi người.
Mẹ là một người phụ nữ chịu thương chịu khó, đó là một đức tính mẹ có được từ rất lâu. Sáng sáng mẹ dậy thật sớm để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn, công việc mà người phụ nữ nào cũng phải gánh trên người. Cả căn nhà luôn được chăm sóc bởi bàn tay của mẹ nên lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng. Chưa bao giờ mẹ để bố con tôi phải ăn ngoài hay ăn mặc quần áo nhăn nheo, cũng chưa bao giờ mẹ phàn nàn về công việc của mình. Không chỉ tháo vát việc nhà cửa, mẹ cũng rất nhanh nhẹn trong công việc kinh doanh. Mẹ rất ít khi để mất lòng khách hàng nên ai cũng quý mẹ và muốn mua hàng ở nhà tôi. Có lẽ đó là một trong những lí do bố luôn gọi mẹ là một trợ thủ đắc lực.
Dường như mẹ không có một sở thích nào đặc biệt. Niềm vui của mẹ là nhìn chúng tôi được ăn ngon, mặc đẹp, được đến trường bằng bạn bằng bè. Chẳng bao giờ mẹ mua được cho mình một bộ quần áo đắt tiền hay một món trang sức xa xỉ. Mẹ luôn dành dụm, khi thì để chị em tôi được đi du lịch hay mua đồ đẹp, cũng có khi là để tuổi già không phải nhờ vả con cái. Mẹ của tôi là thế, dành cả cuộc đời để nghĩ về các con.
Tôi sẽ không thể quên được lần đó, lần tôi phải mổ ruột thừa nằm viện suốt cả tuần liền. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ tiều tuỵ đến như thế. Sau khi tỉnh dậy từ cơn mê, tôi thấy một đôi mắt đỏ hoe sưng vù đang nhìn tôi ấu yếm. Làn da sạm màu nắng gió của mẹ nay lại còn xanh xao yếu ớt. Cả tuần ấy, dường như mẹ không ngủ lúc nào. Lúc tôi thức thì mẹ ngồi bên trò chuyện chăm sóc tôi, khi tôi ngủ, tôi vẫn thấy một bàn tay đang đặt lên đầu mình. Tôi xuất viện cũng là lúc mẹ đổ bệnh. Nhưng điều đáng buồn hơn là tôi lại vô tâm không mảy may quan tâm đến mẹ. Tôi không rót cho mẹ được cốc nước, mua cho mẹ viên thuốc hay ở bên mẹ. Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con đã sai rất nhiều. Sự vô tâm của con đã làm mẹ đau lòng mất rồi.
Tôi mới đang chỉ là học sinh, chưa thể giúp đỡ hay chăm sóc được mẹ nhiều. Nhưng các bạn ạ, mẹ chúng ta đôi khi chỉ cần một lời động viên thăm hỏi, cần những món quà tinh thần bé nhỏ thôi. Và điều mẹ cần nhất chính là sự trưởng thành của chúng ta. Mỗi người con hãy cố gắng tự trưởng thành, để mỗi nếp nhăn không hằn sâu trên khuôn mặt mẹ.

  • Con dù lớn vẫn là con của mẹ
  • Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con

Tình mẫu tử, có lẽ rằng chưa khi nào là hết thiêng liêng .

Source: https://ladyfirst.vn
Category: PHIM ẢNH

Related posts

Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh – Chương 50: Phiên ngoại 8: Nhà

ladybaby

Khai tâm ma pháp – Wikipedia tiếng Việt

ladybaby

Tết căng não với 5 phim sinh tồn xịn xò nhất Nhật Bản: Hết ma sói kinh dị đến lớp học chết chóc, xem mà rén á!

ladybaby